Phút Cầu Nguyện, Thứ Năm 18/01/2024: Cho không nhớ, nhận không quên
Chuyện xưa ghi lại rằng, Hàn Tín là một danh tướng vừa giỏi vừa có nhân cách cao quý. Sau khi áo gấm hồi hương, ông trở về nơi sinh sống thuở còn cơ hàn. Ông gặp lại Phiếu Mẫu là người đàn bà sống bằng nghề giặt đồ thuê năm nào. Trong những ngày tháng cơ cực, ôm chí lớn mà chưa gặp thời, Hàn Tín thường xuyên được bà giúp đỡ cho cơm ăn. Ông hết lòng cảm kích và nhủ thầm: - Sau này Tín tôi làm nên nghiệp lớn, nhất định sẽ báo ơn ngàn vàng. Phiếu Mẫu đáp: - Cậu là con trai còn nhỏ, giờ không có lấy nổi miếng ăn, lão thấy tội nên mới giúp, không cần báo đáp làm chi.
Bao nhiêu năm xa quê, giờ trở về, không ngờ vị ân nhân kia đã già nên không còn nhớ Hàn Tín là ai nữa. Nhắc lại chuyện xưa, bà chỉ nói: - Những người năm đó tôi cho cơm ăn rất nhiều, quả thực tôi không còn nhớ ai hết. Cuối cùng, Hàn Tín nói lời cảm ơn và tặng bà ngàn vàng. Số tiền này giúp bà không phải lo lắng điều gì trong quãng đời còn lại.
Quý vị và các bạn thân mến,
Chuyện ân tình ở đời thật hiếm thấy, người cho đi thì không nhớ, mà người được nhận không bao giờ quên. Cho và nhận là quy luật tất yếu trong cuộc sống. Sống ở đời, người ta ‘có qua có lại mới toại lòng nhau’. Nhưng con người tự nhiên thường thích nhận nhiều hơn là cho đi, không ai chịu cho không để bị thiệt thòi mất mát.
Hàng ngày, chúng ta nhận lãnh từ thiên nhiên vũ trụ, từ cuộc sống nhiều hơn những gì chúng ta cho đi. Mặt trời cho ta ánh nắng ban mai ấm áp, bầu trời cho ta làn gió mát. Cỏ cây hoa lá đem đến cho ta sự tươi mới. Thời tiết tuần hoàn, vũ trụ nhịp nhàng chuyển dịch đó chẳng phải là món quà vô giá mà ta nhận lãnh hàng ngày sao. Cha mẹ, gia đình, bạn hữu cho ta mối tương giao đằm thắm. Mỗi phút giây ta sống trên đời đều gửi đến cho ta một lời nhắn nhủ thiết thân. Mỗi sớm mai thức dậy, ta có biết cám ơn cuộc đời cho ta có thêm một ngày sống để yêu thương không? Với ý nghĩa đó, hóa ra chúng ta là người rất giàu có, rất nhiều cái để cho, nhiều điều để sẻ chia với tha nhân.
Ông Winston Churchill là thủ tướng nước Anh thời thế chiến thứ II cho rằng: “Chúng ta kiếm tìm những thứ mà người khác cho chúng ta, nhưng chúng ta sống thực bằng những thứ mà chúng ta cho đi”. Quả vậy, cho đi phát xuất từ sự chia sẻ chân thành, người cho sẽ nhận lại nhiều điều hạnh phúc, đó là món quà tinh thần đầy ý nghĩa. Cũng vậy, khi lãnh nhận với tất cả sự trân trọng, lòng biết ơn, người nhận càng làm tăng giá trị của món quà.
Thánh Phaolô đã xác tín “Cho thì có phúc hơn là nhận” (Cv 20,35). Cho đi vì chúng ta đã lãnh nhận rất nhiều ân sủng từ Thiên Chúa. Những ân sủng ấy dành để phục vụ mọi người chứ không phải để ích kỷ cho riêng mình. Chúng ta đã lãnh nhận nhưng không thì hãy cho nhưng không. Cho như thế không làm chúng ta nghèo nàn mất mát nhưng càng được lớn lên trong tương giao với người khác. Cho và nhận đều mang tính tuần hoàn. Điều ta cho sẽ không mất đi nhưng trở lại với những dạng thức khác mới mẻ hơn, vì trong cái mất luôn có cái được. Thánh Phanxicô Assisi, vị thánh khó nghèo nhưng lại rất giàu có. Gia tài của ngài là Thiên Chúa, bạn hữu của ngài là thiên nhiên vũ trụ, tinh tú trăng sao...Ngài đã nên thánh qua nếp sống nghèo nhưng vẫn tự do bát ngát, nên thánh với niềm xác tín rằng “chính lúc cho đi là khi được nhận lãnh, chính lúc quên mình là lúc gặp lại bản thân”. Như thế, cái chúng ta cho không chỉ là của cải vật chất mà là chính con người chúng ta. Chúng ta có thể trao cho nhau những điều rất đơn giản, sự chăm sóc yêu thương, một lời nói động viên, một cái nhìn cảm thông hay một lời cám ơn, xin lỗi...
Lạy Chúa, cảm tạ Chúa đã cho chúng con được làm người, được sinh vào cuộc đời, cho con biết bao niềm vui sống. Chúa đã cho con thời gian, tài năng để phục vụ, cho con đau khổ, khó khăn để ý thức thân phận con người là hữu hạn, cho con vấp ngã tội lỗi để biết nương tựa vào ơn Chúa. Xin cho chúng con biết trao gửi cho nhau niềm vui của Chúa, biết trân quý món quà Chúa ban để mỗi phút giây chúng con sống là mỗi lời ca tụng tình thương Chúa. Amen.
Phương Anh