Phút Cầu Nguyện, Thứ Bảy 30/09/2023: Khi bạn cảm thấy vắng bóng Thiên Chúa
Thế giới mà chúng ta đang sống đã và đang trải qua biết bao thiên tai, chiến tranh, hoạn nạn… Hẳn cũng có lúc chúng ta đã thốt lên những lời than thở cùng Chúa: “Chúa ơi, Ngài ở đâu khi chúng con đang đau khổ? Thế giới này rồi sẽ đi về đâu?” Chúng ta hoang mang khi nghĩ đến tương lai, chúng ta muốn có một tiên tri dự đoán những điều sắp xảy ra phía trước. Đây là lối suy nghĩ của con người mọi thời đại. Thánh vịnh 74 (73) cũng không đi khỏi vòng xoay nhân loại ấy, nó đã phác họa một bức tranh tổng thể về bối cảnh xã hội và cách con người kêu cầu Thiên Chúa trong hoàn cảnh xã hội lúc bấy giờ. Giờ đây, chúng ta cùng nhau suy ngẫm và cầu nguyện theo từng lời ca trong thánh vịnh 74 (73).
Tác giả thánh vịnh chắc hẳn là một người đạo đức, yêu mến quê hương, yêu mến Đền Thờ Thiên Chúa, thật sự gắn bó với Thiên Chúa và nơi Chúa ngự, nên tác giả mới cảm thấy đau đớn khi mọi thứ không còn như xưa, hoặc đã bị phá hủy. Vì thế, tác giả mở đầu thánh vịnh bằng lời kêu xin thể hiện một tâm trạng nặng nề nhưng cũng đầy hy vọng rằng Chúa chẳng nỡ bỏ quên. Tâm trạng rối bời ấy như hoà quyện vào nhau không lối mở:
Lạy Chúa Trời, sao cứ mãi bỏ rơi,
sao bừng bừng nổi giận
với đoàn chiên Ngài hằng chăn dắt?
Xin nhớ đến đoàn dân Ngài quy tụ thuở ban đầu,
chi tộc Ngài chuộc lấy làm sản nghiệp riêng,
và núi Sion, nơi Ngài ngự trị.
Tác giả cũng cảm nghiệm bao nhiêu đau xót, ray rứt và tiếc nuối không thôi, chẳng thể nào diễn tả nên lời khi nhìn đến Đền Thờ Thiên Chúa bị hoang tàn đổ nát, bị xúc phạm và thiêu huỷ... Điều đó xót xa như thể Thiên Chúa cũng đã bị bỏ quên và bị phản bội như vậy.
Chính chỗ xưa từng làm nơi hội họp,
nay đối phương ầm ĩ thét gào;
chúng trương cờ làm hiệu kỳ chiến thắng.
Thánh điện Ngài, chúng châm lửa đốt,
đền thờ Thánh Danh,
chúng xúc phạm, chúng san bằng.
Trong cả xứ, chúng thiêu huỷ mọi nơi thờ phượng.
Tác giả nhìn thấy cảnh thê lương hiện tại đối lập với các vinh quang quá khứ của Israel, và từ đó một cám dỗ nghi ngờ tình yêu của Thiên Chúa xuất hiện:
Cánh tay Ngài, cánh tay dũng mãnh,
sao Ngài rút lại, chẳng can thiệp gì?
Tuy nhiên, thay vì loay hoay trong sự nghi ngờ về tình yêu và quyền năng của Thiên Chúa, tâm hồn tác giả tiếp tục xảy ra một cuộc nội chiến gay gắt. Chính cuộc nội chiến này đã củng cố nơi tác giả một niềm tin chắc chắn rằng: Thiên Chúa sẽ trở lại, Ngài sẽ cho thấy uy quyền cùng với Lòng Thương Xót của Ngài.
Đấng từng chiến thắng trên toàn cõi địa cầu,
chính Ngài đã ra oai xẻ đôi lòng biển,
chính Ngài đã nghiền nát bảy đầu con giao long,…
chính Ngài đã khơi nguồn cho suối tuôn thác đổ,
chính Ngài làm cạn khô sông đang chảy dạt dào.
chính Ngài sắp đặt tinh tú cùng thái dương;
chính Ngài vạch biên cương cho cõi đất,
thời hạ tiết đông, cũng chính Ngài thiết lập…
Tác giả không nhàm chán khi nhắc đi nhắc lại rằng “chính Ngài” chứ không phải ai khác, là Thiên Chúa của chúng ta, Ngài có thể làm làm cho tất cả những thứ mà con người tưởng chừng như chấm hết sẽ trở lại tốt đẹp như lúc ban đầu. Đó là đức tin của tác giả và cũng là đức tin của dân tộc Israel xưa. Còn chúng ta, đức tin của chúng ta thế nào?
Có thể, đức tin của chúng ta sẽ lung lay khi thấy Thiên Chúa cứ im hơi lặng tiếng trước những biến động của xã hội và của Giáo hội hiện nay. Có thể đức tin của chúng ta bị thử thách khi: Dấu lạ xưa, chúng con đâu thấy nữa, ngôn sứ cũng chẳng còn. Mãi đến khi nao, ai nào có biết? Thật quá bí ẩn và nhiệm mầu. Phải chăng Thiên Chúa đã thay đổi?!
“Không!” Thiên Chúa không bao giờ thay đổi. Thiên Chúa luôn mãi là Đấng trung tín, chỉ có con người yếu đuối của chúng ta mới thay đổi mà thôi. Hãy mạnh mẽ xác tín điều đó.
Lạy Chúa! Thế giới chúng con đang bị tàn phá do biết bao nhiêu tội lỗi của con người. Một thế giới tốt đẹp như lúc khởi đầu công trình sáng tạo đã không còn nguyên vẹn nữa. Xin Chúa ban ân sủng để chúng con không thất vọng, không bi quan về tương lai của thế giới, cũng không nghi nghờ rằng Thiên Chúa đã vắng bóng, nhưng luôn tin tưởng vào sức mạnh, sự hiện diện và sức biến đổi uy hùng của Chúa. Xin cho chúng con đừng chỉ ngồi đó mà chất vấn nhau về những vấn nạn, cũng đừng kêu trách Chúa đã lãng quên chúng con; nhưng xin giúp chúng con biết đứng lên, tin tưởng nhìn về phía trước và tiến bước trong ý thức Chúa luôn hiện diện bên con.
Xin chớ để người bị áp bức phải ra về tủi hổ,
nhưng xin cho kẻ nghèo người khổ
được ca ngợi Thánh Danh. Amen.
Minh Thanh