Cha sở tại Gaza: Pháo kích mọi nơi, thiếu thốn mọi sự

Displaced Palestinians reach out for dwindling food suplies distributed by a charity kitchen in Nuseirat refugee camp | AFP or licensors
Linh mục Gabriel Romanelli, cha sở giáo xứ Công giáo duy nhất ở Gaza cho biết các cuộc dội bom và pháo kích của quân đội Israel diễn ra khắp nơi tại miền này và dân chúng thiếu thốn mọi sự; chúng tôi nuôi dưỡng hy vọng bằng lời cầu nguyện và chia sẻ”.

G. Trần Đức Anh, O.P. | RVA

Chính phủ Israel đã quyết định đánh chiếm toàn miền Gaza và từ hơn hai tháng nay cấm cản các đoàn xe chở đồ cứu trợ không được vào miền này. Hàng trăm ngàn người dân phải tản cư.

Trong cuộc phỏng vấn dành cho hãng tin Sir của Hội đồng Giám mục Ý, truyền đi ngày 06 tháng Năm vừa qua, cha Romanelli nói: “Tình hình tiếp tục rất trầm trọng. Có những cuộc dội bom cả ngày và cả tại vùng giáo xứ Thánh Gia của chúng tôi, thuộc thành phố Gaza. Những mảnh bom rơi cả vào khu vực giáo xứ chúng tôi, nhưng cám ơn Chúa không có ai bị thương, và tất cả chúng tôi còn bình yên”.

Cha Romanelli, người Argentina, thừa sai thuộc Dòng Ngôi Lời nhập thể. Cha cho biết “dân chúng ở Gaza kiệt quệ: thiếu lương thực, nước uống, thuốc men. Chung quanh đây người ta thấy dân chúng xếp hàng dài đợi để lấy vài lít nước uống và vài khẩu phần lương thực”.

Trong tình trạng đó, khuôn viên giáo xứ Thánh Gia còn tiếp tục là một ốc đảo an bình và trợ giúp cho mọi người, không phân biệt ai. Cha sở cho biết:
“Trong tư cách là giáo xứ, chúng tôi cố gắng làm tất cả những gì có thể để nâng đỡ, ngay từ khi chiến tranh bùng nổ, cho hàng ngàn gia đình con sống trong khu vực chúng tôi. Chúng tôi đang dùng đồ cứu trợ từ Toà Thượng phụ Công giáo Latinh ở Jerusalem. Bây giờ, chúng tôi phải hạn chế khẩu phần để có thể tiếp tục giúp đỡ các gia đình gặp khó khăn nhiều nhất. Chúng tôi lọc được nước kín múc được trong giáo xứ, nhưng nhu cầu thật là nhiều. Trong giáo xứ hiện vẫn còn khoảng 500 người tị nạn, không kể đông đảo các trẻ em khuyết tật do các nữ tu Thừa sai Bác ái của Mẹ Têrêsa Calcutta săn sóc”.

Cha Romanelli than phiền rằng: “nhìn quanh đây tất cả là tàn phá thê lương, không có gì làm cho người ta nghĩ đến một cuộc ngưng chiến và trả tự do cho các con tin. Không có gì làm cho dân chúng địa phương hy vọng có thể ở lại trên quê hương của họ và tái thiết cuộc sống. Với cộng đoàn Kitô tị nạn bé nhỏ, chúng tôi tìm cách nuôi dưỡng hy vọng qua sự chia sẻ vật chất và tinh thần. Chung tôi cầu nguyện mỗi ngày, làm việc với những nhóm nhỏ những người trẻ, đọc Kinh Thánh, học gương các thánh, linh hoạt các trẻ em, nhưng luôn luôn ở trong khuôn viên giáo xứ vì lý do an ninh”.

(Sir 6-5-2025)