Phút Cầu Nguyện, Thứ Sáu 27/10/2023: Lời than vãn trong cuộc đời
Giêrusalem là niềm tự hào của dân Thiên Chúa, là nơi thánh thiêng nhất vì có đền thờ Thiên Chúa ngự. Đây là dấu chỉ đảm bảo cho sự phù trợ của Thiên Chúa đối với dân Ngài. Nay, thành đô ấy đã bị tàn phá, đền thờ bị xúc phạm, còn dân ưu tuyển phải hứng chịu cảnh khổ đau cùng cực và chết chóc. Trong thảm cảnh ấy, Thiên Chúa đã linh hứng cho Axap viết nên những lời cầu nguyện thống thiết, nhưng lại tràn đầy niềm tin nơi thánh vịnh 79 (78) để hướng dẫn dân Ngài cầu nguyện.
Chúng ta cũng ít nhiều hiểu được nỗi niềm đau thương ấy khi mà những gì chúng ta từng tự hào, cậy dựa nay đã bị tước mất; những gì là thánh thiêng nhất của cuộc đời ta đang bị xúc phạm và chà đạp. Chúng ta hãy để lòng mình chìm ngập trong những lời thánh vịnh 79 (78) để tìm thấy nguồn nâng đỡ và sự hướng dẫn từ Lời Chúa. Đồng thời, chúng ta cũng hãy dùng Lời Chúa linh hứng qua thánh vịnh này để thánh hóa, ủi an và cầu nguyện thay cho những ai đang phải đối diện với khủng hoảng, khổ đau trong cuộc sống.
Những lời đầu tiên trong thánh vịnh giãi bày nỗi đớn đau cùng tận của tác giả với Chúa:
Lạy Thiên Chúa, dân ngoại đã xâm lăng lãnh địa Ngài;
chúng làm ô uế cả nơi thánh điện,
phá huỷ Giêrusalem thành đống tro tàn;
tử thi những người tôi tớ Chúa,
chúng đem liệng cho chim trời ăn;
xác những kẻ hiếu trung với Ngài,
lại quẳng làm mồi cho dã thú.
Quanh khắp cả Giêrusalem
chúng đổ máu dân Ngài như nước chảy,
người chết chẳng ai chôn.
Chúng con bị láng giềng thoá mạ
người chung quanh phỉ báng nhạo cười...
Những khổ đau ấy đã làm cho tác giả chất vấn Thiên Chúa, nhưng không làm cho người trở nên kẻ vô thần. Đối diện với cảnh ngộ tang thương, tác giả không hỏi Chúa về lý do, bởi lẽ tác giả ý thức đó là hậu quả của tội lỗi mà Israel đã phạm; nhưng ông hỏi Chúa đến bao giờ những nỗi đau này mới kết thúc, vì ông biết Thiên Chúa chạnh lòng thương muốn sửa phạt chứ không đành lòng để dân bị tiêu vong. Chiêm ngưỡng và noi gương đức tin kiên vững của tác giả thánh vịnh trong cảnh bĩ cực, chúng ta hãy bắt chước thưa lên với Chúa:
Ðến bao giờ, lạy Chúa, Ngài còn nổi giận,
Ngài nổi giận mãi sao?
Ðến bao giờ lòng ghen còn cháy bừng như lửa?
(...)
Tội tiền nhân, xin Chúa đừng nhớ mãi
mà trừng phạt chúng con.
Xin dủ lòng thương mau đến giúp,
vì chúng con đã khổ quá nhiều.
Ước gì, trong chính nỗi đau mà ta đang đối diện, chúng ta có thể mạnh mẽ và khiêm tốn nhìn lại mối tương quan của chúng ta với Chúa. Như tác giả thánh vịnh đã cùng dân Chúa khiêm tốn thừa nhận tội lỗi của mình, tác giả ý thức sự liên lụy giữa cá nhân và tập thể, cũng như sự chồng chất tội lỗi trải dài từ quá khứ đến hiện tại đã gây nên thảm cảnh hôm nay. Đồng thời, tác giả cũng nhận ra vị trí ưu tuyển của mình như là tôi tớ, kẻ hiếu trung, dân, đoàn chiên Ngài chăn dắt nơi cung lòng của Thiên Chúa, để nài xin sự trợ giúp của Ngài. Tác giả tin rằng, cho dẫu dân Israel có bất xứng thế nào, thì chính lòng chạnh thương của Thiên Chúa cũng sẽ ra tay nâng đỡ họ.
Lạy Chúa Trời, Ðấng cứu độ chúng con,
xin Ngài thương phù trợ, để danh Ngài rạng rỡ.
Xin giải thoát chúng con, và thứ tha tội lỗi,
vì danh dự của Ngài. (…)
Ước gì tiếng tù nhân rên siết
vọng lên thấu tai Ngài.
Xin giơ tay hùng mạnh
cứu sống những người mang án tử.
Trong cuộc sống, nếu một lúc nào đó, vì quá khổ đau, chúng ta không đủ sức để tha thứ, mà chỉ thấy cõi lòng dấy lên ước muốn trả thù; lúc ấy, chúng ta hãy bắt chước tác giả thánh vịnh, trao vào tay Chúa ý muốn báo thù ấy, không phải để xin Thiên Chúa thỏa mãn ý muốn báo oán của chúng ta cho bằng là xin Chúa biểu lộ uy danh của Ngài để biến oán thù thành niềm tin yêu. Chính khi phó thác cho Chúa ý muốn báo oán, chúng ta buông bỏ khí giới của những bất toàn, hạn hẹp, gian ác của con người để xin Chúa thánh hóa, và thực thi công lý của Ngài theo cách thức tốt lành, khôn ngoan và nhân hậu của Thiên Chúa.
Vậy giờ đây, chúng ta thinh lặng đôi phút để cho lời thánh vịnh 79 (78) được thấm nhập và uốn nắn lời cầu nguyện của chúng ta, thánh hóa tâm hồn, nâng đỡ và huấn luyện đời sống đức tin của chúng ta!
Phần chúng con là dân của Ngài,
đoàn chiên Ngài chăn dắt,
chúng con sẽ tạ ơn Ngài mãi mãi
và dâng lời ca tụng đến muôn thuở muôn đời. Amen.
Minh Thanh