Phút Cầu Nguyện, Thứ Sáu 19/09/2025: Sức mạnh của niềm tin

Quý vị và các bạn thân mến,

Một tác giả người Hoa Kỳ đã ghi lại một câu chuyện về niềm tin như sau:

“Tại một vùng bên Hoa Kỳ, những tháng ngày nắng hạn kéo dài đã làm cho những cánh đồng nứt nẻ, vàng úa. Ngày nào người dân trong vùng cũng ngước mắt nhìn lên trời, với niềm mong đợi sẽ có một tín hiệu tốt. Nhưng đất vẫn khô cằn. Mưa vẫn không chịu rơi.

Một ngày Chúa nhật nọ, tất cả các vị mục sư tại các nhà thờ trong vùng kêu gọi mọi người đến tham dự một buổi cầu nguyện chung tại quảng trường thành phố để cầu xin trời đổ mưa. Mọi người được yêu cầu đừng mang theo bất cứ điều gì ngoài niềm tin của mình.

Vào giữa trưa hôm Chúa nhật đó, tất cả mọi cư dân trong vùng đều tập trung tại quảng trường. Tất cả mọi người đều tin tưởng ở sức mạnh của lời cầu nguyện. Họ đến đó với tràn trề hy vọng. Các vị mục sư rất cảm động khi nhìn thấy đám đông đã hưởng ứng lời kêu gọi của họ. Từng đám đông đứng sát bên nhau, tay trong tay, liên kết với nhau trong cùng một niềm tin và hy vọng. Những bài thánh ca được cất lên một cách sốt sắng, trang nghiêm. Mọi người đều tin tưởng và chờ đợi phép lạ.

Khi buổi cầu nguyện vừa kết thúc, như một điều kỳ diệu, những giọt mưa nhỏ đã bắt đầu rơi. Những tiếng reo hò cũng bắt đầu vang lên. Mọi người đều phấn khởi trước phép lạ tỏ tường, giơ tay lên cao biểu lộ niềm hân hoan. Nhưng từ xa nhìn về đám đông, người ta thấy có một hình ảnh đáng chú ý: đó là hình ảnh của một bé trai 9 tuổi đang cầm dù dương lên cao. Em là người duy nhất mang theo dù để chuẩn bị đón mưa…

Quý vị và các bạn thân mến,

Thánh Augustinô đã nói: “Có đức tin là tin những gì chúng ta không thấy, và phần thưởng của đức tin là thấy những gì chúng ta tin”.

Trong câu chuyện trên đây, chúng ta nhận thấy rằng mọi người đến với buổi cầu nguyện để xin trời đổ mưa đều là những người có lòng tin. Nhưng người duy nhất nhận được phần thưởng của lòng tin là bé trai đã mang chiếc dù theo mình để che mưa.

Lắm khi trong cuộc sống đức tin, chúng ta tưởng mình tin, nhưng kỳ thực chúng ta chưa dám thể hiện những cử chỉ đích thực của lòng tin. Đúng hơn, niềm tin của chúng ta chưa đủ mạnh để được thể hiện bằng những hành động cụ thể đòi hỏi nhiều hy sinh và từ bỏ.

Một bé trai cầm dù để che mưa giữa đám đông trong câu chuyện trên đây, đó là hình ảnh của những đòi hỏi của đức tin. Sống đức tin đích thực là dám can đảm, sẵn sàng để sống thực theo những đòi hỏi của đức tin. Sống đức tin đích thực là sẵn sàng lội ngược dòng để cố gắng thực thi những giá trị của Tin mừng.

Sức mạnh của đức tin không dựa vào những biểu dương của số đông, mà hệ tại ở sự gặp gỡ cá biệt và thâm sâu của tâm hồn mỗi người với Chúa. Đó là sức mạnh mà Chúa Giêsu đã khẳng định với các đồ đệ của Ngài: “Thầy bảo thật anh em: nếu anh em có lòng tin lớn bằng hạt cải thôi, thì dù anh em có bảo núi này: “rời khỏi đây, qua bên kia! nó cũng sẽ qua, và sẽ chẳng có gì mà anh em không làm được” (Mt 17,20). Quả thế, đức tin nhỏ, đức tin đơn sơ nhưng nếu sống thật, sẽ sinh hoa trái lớn lao, phi thường!

Các trang Tin mừng đều cho thấy, trong bất cứ phép lạ nào Ngài thực hiện, Chúa Giêsu cũng đều mời gọi con người phải tin, một lòng tin tuyệt đối, bộc lộ từ chính đương sự hoặc người thân thiết của đương sự, nghĩa là sự liên kết sống động với Thiên Chúa, chứ không phải là đức tin qua loa, hình thức và nửa vời! Quả thật, như mục sư Martin Luther King đã có lần chia sẻ: “Đức tin cho phép chúng ta nắm giữ trong tay những điều chúng ta không thấy được”. Đức tin biến đổi chúng ta từ người tội lỗi trở thành con cái Thiên Chúa nhờ lòng xót thương của Người. Đức tin làm cho những việc tầm thường trở thành những việc có giá trị phi thường. “Đức tin không phải là thuốc phiện của con người, nhưng là những gặp gỡ và phục vụ, một hành trình dẫn chúng ta đến với Chúa” (Tự truyện Hy Vọng, Đức Thánh cha Phanxicô). Đây cũng là nền tảng của công cuộc truyền giáo trong ơn gọi ngôn sứ của mỗi tín hữu Kitô, bởi lẽ khi loan báo Tin mừng thì trước hết phải là chứng tá cho cuộc gặp gỡ cá nhân với Chúa Giêsu Kitô, một chứng từ không thể thiếu trong thế giới hiện đại, khi “người đương thời sẵn sàng lắng nghe các chứng nhân hơn là các thầy dạy,… hoặc nếu họ nghe các thầy dạy, đó là vì các thầy dạy này là những chứng nhân” (Thánh Giáo hoàng Phaolô VI).

Ước mong mỗi tín hữu Kitô, trong hành trình sống đạo hằng ngày, luôn biết vun trồng đức tin của mình bằng chính ân sủng Chúa ban, bởi lẽ đức tin chân thật không chỉ là sự chấp nhận lý trí, mà là một mối liên kết sâu xa với Chúa, được nuôi dưỡng bằng đời sống cầu nguyện, khiêm nhường và tín thác.

Lạy Chúa, cảm tạ Chúa đã ban cho chúng con đức tin. Không có ơn Chúa, chúng con không làm được việc gì. Xin Chúa gia tăng lòng tin cho chúng con để chúng con luôn nhận ra muôn ơn lành của Chúa trong cuộc sống, đồng thời đáp trả cách quảng đại bằng những cố gắng sống cho đến cùng niềm tin của chúng con. Amen.

Duy An