Phút Cầu Nguyện, Thứ Sáu 06/10/2023: Có qua có lại
Trong cuộc sống, có những hành động rất nhỏ nhưng lại ý nghĩa lớn. Nó gây được thiện cảm và tương quan tốt giữa người với người.
Một người nông dân kể lại rằng, nhớ lúc còn nhỏ, mỗi mùa giáp hạt, bà nội thường sai tôi sang nhà hàng xóm vay bột mì, mỗi lần là 50 kg. Đợi khi lúa mì chín, bà nội lại sai tôi mang trả đúng hẹn, ngoài ra mỗi lần bà đều trả nhiều hơn 5 kg. Tôi tỏ ra nghi hoặc nghĩ thầm, mượn bao nhiêu trả bấy nhiêu là được rồi, không trả nhiều hơn thì người hàng xóm cũng chẳng nói gì. Nhưng bà nội không đồng ý như vậy, bà nói: - Con ạ, ta trả họ 50 kg gọi là đúng “lý”, còn 5 kg này là “tình nghĩa”. Người cho ta mượn lúc bức thiết, ta chân thành tỏ lòng cảm ơn, mượn bao nhiêu trả bấy nhiêu là nguyên tắc, còn đây gọi là có qua có lại. Người đã giúp đỡ ta thì dù nhiều hay ít cũng nên gửi họ một chút thay cho lời cảm ơn.
Quý vị và các bạn thân mến,
Trong cuộc sống con người, ai cũng dễ dàng nhận ơn, nhưng không phải ai cũng biết cám ơn. Lòng biết ơn là một đức tính nền tảng và là bài học nhân bản đầu tiên chúng ta phải học, phải thực hành để trở thành người. “Cám ơn” là lời nói luôn phải có trên môi trên miệng chúng ta trong cách đối nhân xử thế. Thế nhưng đó cũng là bài học chúng ta hay lãng quên và coi thường. Cuộc sống hôm nay quá bận rộn đến nỗi càng ngày người ta càng tiết kiệm lời cám ơn đối với nhau và cả đối với Thiên Chúa. Và người ta chỉ cám ơn khi có lợi cho bản thân mình.
Giáo hội dạy chúng ta rằng việc con người ca tụng và cám ơn Chúa không làm cho Chúa thêm vinh hiển, nhưng đó lại là việc hữu cho ta và Chúa lại ban nhiều ân sủng cho ta. Khi giảng về Nước Trời, Chúa Giêsu ví nước trời như ngọc quý chôn trong thửa ruộng mà người nông dân đã bán tất cả để mua viên ngọc ấy (x. Mt 13,44-45). Thế nhưng có những lúc chúng ta phải hiểu ngược lại rằng chính nhân loại mới là viên ngọc quý mà Đức Giêsu đã bỏ Ngôi vị Con Thiên Chúa, bỏ vinh quang, đánh đổi tất cả để chuộc lấy con người. Hiểu được giá trị của con người mà Thiên Chúa đã tác tạo và yêu thương đến cùng, chúng ta phải hết lòng cám ơn Chúa. Trong huyền nhiệm tình yêu ấy, chúng ta không bao giờ suy cho cạn, hiểu cho thấu vì trái tim ta hạn hẹp, tư tưởng ta thấp kém.
Tác giả sách Thánh Vịnh đã ca ngợi: “Ngắm tầng trời tay Chúa sáng tạo, muôn trăng sao Chúa đã an bài, thì con người là chi, mà Chúa cần nhớ đến, phàm nhân là gì, mà Chúa phải bận tâm?” (Tv 8,4). Với cung giọng tha thiết, chính Thiên Chúa đã nói: “Ta đã gọi ngươi bằng chính tên ngươi: ngươi là của riêng Ta” (Is 43,1). Thật vậy, nỗi bận tâm lớn nhất của Thiên Chúa là yêu thương cứu chuộc loài người. Vũ trụ này xinh đẹp, tầng trời cao xanh, hoa trái ngọt lành, những tia nắng ấm, cơn mưa mát mẻ...tất cả đều được trao tặng cho con người. Tiếc thay trong lịch sử cứu độ, đã bao lần Chúa dẫn dân ra khỏi sa mạc nhưng họ chẳng biết cám ơn Chúa mà lại chạy theo các thần ngoại, lại lỗi ước quên thề. Suốt dọc dài lịch sử nhân loại là những bất trung phản bội, là những mảnh tình ngang trái với thụ tạo. Thế nhưng Thiên Chúa vẫn thi ân giáng phúc, vẫn kiếm tìm và chờ đợi con người để yêu thương và tha thứ.
Chúa vẫn luôn đồng hành và nâng đỡ chúng ta qua những người xung quanh và cả những điều như có vẻ tình cờ ngẫu nhiên. Chúa luôn gửi đến cho ta cơ hội tốt nhất để giúp ta sống trọn ơn gọi của mình. Thánh Phaolô khuyên chúng ta hãy tạ ơn Chúa trong mọi hoàn cảnh (x. 1Tx 5,18). Khi vui cũng như lúc buồn, khi thuận lợi cũng như lúc gặp gian nan, Chúa đều nhắc chúng ta tìm ý Chúa. Trong lúc phục vụ người nghèo cũng như lúc cầu nguyện, mẹ Têrêsa Calcutta luôn có trên môi điệp khúc “Tạ ơn Chúa”. Bất cứ việc gì kể cả chuyện không may xảy đến, mẹ cũng tạ ơn Chúa một cách trân trọng. Khi đón nhận một người sắp chết bị bỏ rơi bên đường, mẹ cũng tạ ơn Chúa. Khi được trao giải thưởng Nobel hòa bình, mẹ cũng tạ ơn Chúa. Cả cuộc đời mẹ là lời kinh tạ ơn tha thiết.
Lạy Chúa, chúng con cảm tạ Chúa vì biết bao hồng ân Chúa đã tuôn đổ trên chúng con qua Giáo hội, qua mọi người xung quanh, xin cho chúng con biết dùng những hồng ân ấy mà phục vụ Chúa và mọi người. Ước gì cuộc đời chúng con là lời tạ ơn tha thiết, là khúc hát âm vang tình yêu mãi mãi. Amen.
Phương Anh