Tiếp kiến chung của Đức Thánh cha: Sự Phục sinh của Chúa Giêsu biến đổi cuộc sống của người tín hữu và làm cho nó ý nghĩa hơn

Sáng thứ Tư, ngày 08 tháng Mười vừa qua, Đức Thánh cha Lêô XIV đã tiếp kiến chung khoảng 60.000 tín hữu hành hương, tại Quảng trường Thánh Phêrô. Hiện diện trong dịp này, cũng có khoảng 40 hồng y và giám mục, đặc biệt các vị hướng dẫn phái đoàn của giáo phận liên hệ hành hương Năm Thánh.
G. Trần Đức Anh, O.P. | RVA
Như thường lệ, lúc gần 9 giờ 45, trước khi buổi tiếp kiến bắt đầu, Đức Thánh cha đi xe mui trần chạy bằng điện, tiến qua các lối đi ở quảng trường để chào thăm các tín hữu, nhất là chúc lành cho các trẻ em.
Trong phần tôn vinh Lời Chúa đầu buổi tiếp kiến, mọi người đã nghe đọc bằng nhiều ngôn ngữ đoạn Tin mừng theo thánh Luca (Lc 24,30-32):
“Khi đồng bàn với họ, Chúa cầm lấy bánh, dâng lời chúc tụng, bẻ ra và trao cho họ. Bấy giờ mắt họ mở ra và họ nhận ra Người; nhưng Người liền biến mất khỏi mắt họ. Họ bảo nhau: “Dọc đường, khi Người nói chuyện và giải thích Kinh Thánh cho chúng ta, lòng chúng ta đã chẳng bừng cháy lên sao?”
Bài huấn giáo
Trong bài huấn giáo tiếp đó, Đức Thánh cha tiếp tục loạt bài giáo lý Năm Thánh về “Chúa Giêsu Kitô niềm hy vọng của chúng ta”. Chương III về sự phục sinh của Chúa Giêsu. Bài lần này là bài thứ 10, có đề tài là: “Lòng chúng ta đã chẳng bừng cháy lên sao?”
Mở đầu bài huấn giáo, Đức Thánh cha nói: Anh chị em thân mến, chào anh chị em!
Hôm nay tôi muốn mời anh chị em suy niệm về một khía cạnh thật đáng ngạc nhiên của biến cố Phục Sinh: đó là sự khiêm nhường của Chúa Kitô. Nếu suy nghĩ lại các trình thuật Tin mừng, chúng ta sẽ nhận ra rằng Chúa phục sinh không làm điều gì ngoạn mục để buộc các môn đệ phải tin. Người không xuất hiện giữa đoàn thiên thần, không thực hiện những hành vi lẫy lừng, cũng không công bố những diễn từ long trọng để mặc khải những bí nhiệm của vũ trụ. Trái lại, Người đến gần một cách âm thầm, như một người lữ khách bình thường, như một người đói xin chia sẻ chút bánh (x. Lc 24,15.41).
Bà Maria Mađalêna tưởng Người là người làm vườn (x. Ga 20,15). Hai môn đệ trên đường Emmaus nghĩ rằng Người là một khách lạ (x. Lc 24,18). Ông Phêrô và các môn đệ khác tưởng Người chỉ là một người qua đường (x. Ga 21,4). Chúng ta có lẽ mong đợi “công hiệu đặc biệt”, những dấu chỉ quyền năng, bằng chứng hiển nhiên. Nhưng Chúa không tìm kiếm điều đó: Người ưa dùng ngôn ngữ của sự gần gũi, của điều bình thường, của bữa ăn được chia sẻ.
Anh chị em thân mến, trong sự kiện này có một sứ điệp quý giá: đó là Phục Sinh không phải là một màn kịch ngoạn mục, nhưng là một cuộc biến đổi âm thầm làm cho mọi hành vi của con người được tràn đầy ý nghĩa. Chúa Giêsu Phục sinh ăn một miếng cá trước mặt các môn đệ: đó không phải là chi tiết phụ, nhưng là bằng chứng rằng thân xác, lịch sử và các mối tương quan của chúng ta không phải là thứ vỏ bọc sẽ bị vứt bỏ, nhưng được định cho sự viên mãn của sự sống. Sống lại không có nghĩa là trở nên linh hồn hư ảo, nhưng là bước vào một sự hiệp thông sâu xa hơn với Thiên Chúa và với anh chị em, trong một nhân tính được tình yêu biến đổi.
Trong cuộc Phục Sinh của Chúa Kitô, mọi sự đều có thể trở nên ân phúc - cả những điều bình thường nhất: ăn uống, làm việc, chờ đợi, chăm sóc nhà cửa, nâng đỡ bạn bè.
Phục Sinh không tước khỏi đời sống con người yếu tố thời gian và cơ cực, nhưng thay đổi ý nghĩa và “hương vị” của chúng. Mỗi cử chỉ được thực hiện trong tâm tình biết ơn và hiệp thông đều là một bước đầu tiên của Nước Thiên Chúa.
Tuy nhiên, có một trở ngại thường khiến chúng ta không nhận ra sự hiện diện của Chúa Kitô trong đời sống hằng ngày: đó là ảo tưởng nghĩ rằng niềm vui phải không có thương tích. Hai môn đệ Emmaus buồn bã bước đi, vì họ đã hy vọng vào một kết cục khác, một Đấng Mêssia không biết đến thập giá.
Dù đã nghe nói mồ trống, họ vẫn không thể mỉm cười. Nhưng Chúa Giêsu đến gần họ và kiên nhẫn giúp họ hiểu rằng đau khổ không phải là phủ nhận lời hứa, nhưng là con đường mà qua đó Thiên Chúa bày tỏ tột độ tình yêu của Ngài (x. Lc 24,13-27).
Khi họ cùng ngồi ăn với Người và Người bẻ bánh, mắt họ liền mở ra. Họ nhận ra rằng lòng họ đã cháy bừng lên từ trước, dù họ chưa biết (x. Lc 24,28-32). Đó là sự ngạc nhiên lớn lao nhất: khám phá ra rằng dưới lớp tro của thất vọng và mệt mỏi, luôn có một đốm than hồng còn sống, chỉ chờ được khơi dậy.
Anh chị em thân mến, Phục Sinh của Chúa Kitô dạy chúng ta rằng không có câu chuyện nào bị thất vọng hay tội lỗi ghi dấu đến mức không thể được viếng thăm bởi niềm hy vọng. Không có sự sa ngã nào là vĩnh viễn, không có đêm tối nào là bất tận, không có vết thương nào phải mở mãi mãi. Cho dù ta cảm thấy xa cách, lạc lối hay bất xứng, không có khoảng cách nào có thể dập tắt sức mạnh không bao giờ tàn của tình yêu Thiên Chúa.
Đôi khi ta nghĩ rằng Chúa chỉ đến viếng thăm khi ta đang cầu nguyện hay hăng say thiêng liêng, khi ta cảm thấy xứng đáng, khi cuộc sống ta có vẻ ngăn nắp và sáng sủa. Nhưng Đấng Phục Sinh lại đến gần chúng ta chính trong những nơi tối tăm nhất: trong thất bại, trong các mối tương quan đã mòn mỏi, trong những gánh nặng thường nhật, trong những nghi ngờ khiến ta nản lòng. Không có điều gì nơi con người chúng ta xa lạ với Người.
Hôm nay, Chúa Phục Sinh bước đi bên mỗi người chúng ta, trên những con đường của công việc và dấn thân, nhưng cũng trên những con đường của khổ đau và cô đơn. Với sự dịu dàng vô biên, Người mời chúng ta để cho trái tim mình được sưởi ấm. Người không áp đặt, không đòi được nhận ra ngay lập tức. Người kiên nhẫn chờ đến giây phút đôi mắt chúng ta mở ra để nhận ra gương mặt thân thương của Người - Đấng có thể biến nỗi thất vọng thành niềm trông cậy, nỗi buồn thành lòng biết ơn, và sự cam chịu thành hy vọng.
Đấng Phục Sinh chỉ ước ao tỏ cho ta thấy Người hiện diện, trở thành bạn đồng hành trên đường đời, và thắp lên trong ta niềm xác tín rằng sự sống của Người mạnh hơn mọi sự chết. Vì thế, chúng ta hãy xin ơn nhận ra sự hiện diện khiêm nhường và âm thầm của Người, đừng đòi hỏi một cuộc sống không thử thách, và hãy khám phá rằng mọi đau khổ, nếu được tình yêu cư ngụ, đều có thể trở nên nơi hiệp thông.
Và như hai môn đệ Emmaus, chúng ta cũng hãy trở về nhà với một trái tim bừng cháy niềm vui. Một niềm vui đơn sơ, không xóa bỏ thương tích nhưng chiếu sáng chúng. Một niềm vui phát sinh từ xác tín rằng Chúa đang sống, Người cùng bước đi với ta, và trong mọi khoảnh khắc, Người ban cho ta cơ hội để bắt đầu lại.
Chào thăm và nhắn nhủ
Bài huấn giáo bằng tiếng Ý của Đức Thánh cha được các độc viên tóm tắt bằng chín ngôn ngữ khác nhau, kèm theo vài lời nhắn nhủ của ngài.
Khi chào bằng tiếng Ba Lan, là nhóm có đông đảo các nữ tu trong tu phục về Roma dự ngày Năm Thánh dành cho các thành viên sống thánh hiến, Đức Thánh cha nói:
“Tôi thân ái chào thăm anh chị em người Ba Lan, đặc biệt là những người sống đời thánh hiến, nhân dịp Năm Thánh của anh chị em. Anh chị em đã đến đây mang theo những hy vọng, dự định, nhưng cũng cả những lo âu về tương lai. Đức Kitô Phục Sinh mời gọi anh chị em sống mỗi ngày trong ánh sáng đức tin. Hãy cố gắng nhìn vào ý nghĩa thật của lịch sử ơn gọi của anh chị em bằng chính ánh mắt của Ngài. Tôi phó thác anh chị em cho Đức Mẹ Mân côi và hết lòng ban phép lành cho anh chị em!”
Đặc biệt khi chào bằng tiếng Ý, Đức Thánh cha nhắc đến đông đảo các tu sĩ nam nữ và những người thánh hiến thuộc các tu hội đời, tựu về đây để tham dự Ngày Năm Thánh Đời sống thánh hiến. Đức Thánh cha nói: Anh chị em thân mến, tôi cám ơn anh chị em vì sự phục vụ quý giá của anh chị em dành cho Tin mừng và Giáo hội, đồng thời tôi nhắn nhủ anh chị em hãy là những dấu chỉ hùng hồn về tình thương của Thiên Chúa và là dụng cụ hòa bình trọng mọi môi trường. Anh chị em đừng mệt mỏi trong việc làm chứng về niềm hy vọng tại bao nhiêu biên cương của thế giới tân tiến, với sự táo bạo theo tinh thần thừa sai, biết nhận ra những con đường mới để loan báo Tin mừng và thăng tiến con người”.
Đối với mỗi nhóm, Đức Thánh cha đều khuyến khích đọc kinh Mân côi trong tháng Mười này để cầu nguyện cho hòa bình.
Sau khi ban phép lành cho các tín hữu, Đức Thánh cha còn lưu lại cả tiếng đồng hồ để bắt tay chào thăm các hồng y và các giám mục, một số nhân vật khác cũng như hàng chục đôi tân hôn.
Buổi tiếp kiến kết thúc với Kinh Lạy Cha và phép lành của Đức Thánh cha.
Trực tiếp
